…”Tiếng đàn mang trả ta về một trời kỉ niệm ngút ngàn tưởng rằng ta đã quên”…
Một câu tôi nhặt nhạnh lại được từ một chiếc đĩa nhạc cổ có tuổi đời hơn cả tôi hay bất cứ ai trong lớp học đàn của cô.
Tôi chắc chắn điều đó. Một thứ âm thanh ngọt ngào, quyến rũ đầy đê mê từ cây đàn violin nổi tiếng Marsick Stradivarius. Những tinh hoa của nghệ thuật như vút cao trong tiếng vĩ cầm trong trẻo từ tâm hồn người nghệ sĩ tài danh Oistrakh. Như một sự đam mê, tôi cuốn mình theo những dòng chảy âm nhạc đến với cây vĩ cầm. Những lúc thả hồn theo một làn gió, tiếng đàn như ma lực cuốn tôi về thế giới êm đềm của thanh thản, nhẹ nhàng và bình yên, thoát xa cuộc sống xô bồ vồ vập như muốn nuốt chửng những con người nhỏ bé.
Ngày lại ngày, từ những vấp váp của những ngón tay bấm chưa chắc đến tiếng vĩ cọt kẹt khó nghe, tâm hồn tôi đã mền mại hơn với đôi tay, luyến láy tài tình với dáng dấp của người nghệ sĩ. Đến với violin khi không còn nhỏ, nhiều người cũng như tôi chỉ như cuộc dạo chơi nhưng thực sự tiếng vĩ cầm đã lôi cuốn đưa tôi vào một vùng đê mê. Một không gian của cảm xúc, của tâm hồn, của những cảm nhận và tình yêu thăng hoa.
Mỗi lần chơi là một lần trải nghiệm. Những vị mặn, ngọt, đắng, chát, chua, cay ở đời lùi xa cho “nữ hoàng” của mỗi người ngân lên những giai điệu êm ả đầy quyến rũ.